Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

NGÀY TỘI LỖI CỦA MẸ


Bối cảnh: Gần 5h chiều qua, sau khi mẹ gội đầu xong, mẹ trông em để bố tắm cho anh Tí rồi chuẩn bị sang ông Thái giỗ cụ. Anh Tí tắm xong, xin mẹ tiền, ra đầu ngõ mua bim bim về 2 anh em ăn chung. Trong phòng bếp, bà đang rửa bình sữa cho em, nên em đòi ra xem. Ra đến bếp, em đòi bật đèn máy hút mùi (mặc dù bếp đang ko nấu nhưng lúc nào em cũng thích bật cái đèn đó lên). Mẹ đặt em đứng trên kệ bếp, tay mgiữ em từ phía sau và nói chuyện với bà. Em đang chỉ vào cái rổ mẹ luộc đỗ tương hồi sáng. Chỉ trg tích tắc thôi, mẹ ko kịp định thần, em ngã lăn xuống sàn bếp (cách kệ ~80cm), rồi lăn thêm 1 vòng ra sàn - nơi đặt bàn ăn (thấp hơn 15cm). Mẹ bất ngờ và choáng!!!

Em sợ và em khóc toáng lên. Mẹ bế vội em lên thì thấy miệng em chảy máu. Mẹ kêu bà lấy khăn ấm lau miệng thì em đòi uống nước. Uống 1 thìa nước ấm thì em lại nhả lại vào cốc. Mẹ đổi tay phải đỡ đầu em cho thuận thì thấy 2 tay dính đầy máu. Trời ơi, con làm sao thế này??? Bà vạch ra xem thì mẹ thấy con bị 1 nứt 1 vết ở đầu dài khoảng 2cm, chỗ rộng nhất ~ 5mm, sâu nhất 2-3mm, máu chảy rớt xuống cả cổ. Anh Tí vừa kịp mua được 3 gói bim bim mang về, miệng cứ rối rít: Tèo làm sao thế? Bà ơi, Tèo làm sao thế? Bà kêu Tí chạy xuống gọi bố (đang tắm) nhanh lên đưa em vào viện...
 
Bà chỉ kịp lấy gạc y tế băng qua cho em, nhưng vội quá, chả tìm thấy cái băng để đâu cả. Vậy là mẹ lấy cái khăn mặt xô áp vào đầu rồi bế em vào viện. Khi đó, máu đã ngừng chảy rồi. Taxi ra đến đường GP, em bắt đầu nói đủ thứ: BÓNG KÌA. MẸ MUA BÓNG CHO TÈO. Mẹ nói: uh, lát về mẹ mua cho. Em lại tiếp tục: BÓNG KÌA, BÓNG KÌA,... (có quá trời hàng bán bóng luôn)
 
Vào đến Nhi Việt Nhật bsĩ hỏi con bị sao, rồi nói ytá dẫn con qua cấp cứu ngoại. Bsĩ xem, băng 1 cái băng cẩn thận lại cho con rồi kêu đưa con lên Nhi TW để chuyên khoa họ xem, ở đây ng ta ko khâu cho trẻ em (<15 tuổi)???
 
Lại phải ngồi taxi gần 30 phút mới đến viện nhi. Trên đường đi, con vẫn chỉ trỏ nói đủ thứ. Còn mẹ thì trách bản thân, mẹ ân hận vô cùng, nước mắt chảy ướt đầm mặt. Con nhìn mẹ hỏi: MẸ LÀM SAO THẾ? Ko thấy mẹ trả lời, con lại hỏi: MƠI! MẸ LÀM SAO THẾ?... Mẹ gọi cho bsĩ My nhưng bác ấy về rồi. Đưa con vào khu tự nguyện A của bác ấy, bsĩ nói con hoàn toàn tỉnh táo thế này thì ko lo. Xem vết ngã trên đầu xong, họ bảo để nhờ bsĩ ngoại sang ktra và khâu cho con.
 
Vậy là mbế con cho bsĩ gây tê và con phải khâu mất 2 mũi. Chưa bao giờ mẹ để con một mình với ng lạ. Vậy mà tối qua con đã phải trải qua (tuy chỉ 5 phút) với 1 bsĩ và 2 cô y tá. Mẹ đứng ngoài cửa nghe con gào ko dứt tiếng: MẸ ƠI! MẸ ƠI!... MẸ ĐÂU RỒI??? MẸ ƠI!... Lòng mẹ đau như cắt, mẹ trách bản thân, mẹ ân hận vô cùng, sao ng bị ngã, bị đau ko phải là mẹ mà lại là thiên thần bé nhỏ của mẹ? Mọi ngày mẹ vẫn cẩn thận, giữ gìn cho con lắm mà sao lại thế này??? Ngàn lần, mẹ xin lỗi con yêu nhé.
 
Mẹ mở cửa đi vào vì biết con đã khâu xong, cô ytá đang bế và 1 cô đang băng lại cho con, con nhoài ng về phía mẹ gọi MẸ BẾ. Chắc lúc đó con sợ vô cùng. Tha thứ cho mẹ nhé, con yêu.
 
Vì con khóc nhiều nên ướt đầm hết cả áo. Mẹ lại phải nhẹ nhàng thay áo cho con xong, rồi khoác thêm áo khoác, mới bế con ra khỏi phòng.
 
Bsĩ kê cho con 3 ngày Augmantine (6 gói) rồi cho con về, dặn theo dõi thêm. Bác ấy có hỏi, và mẹ nói, trộm vía, con ít phải dùng thuốc tây. Thấy mẹ còn có vẻ lăn tăn, bác ấy nói, thực ra con chỉ bị vết thương ngoài da, ko cần uống cũng đc, nhưng để cần thận, tránh nhiễm trùng, thì cho con uống 3 ngày thôi. Mẹ rất ghét cho con dùng thuốc, kể cả mấy lần con sốt 40o hay ho hắng mẹ vẫn ko cho con dùng, tìm cách hạ sốt từ bên ngoài đã, nếu thực sự ko có tác dụng mới đụng đến thuốc. Vậy mà... mẹ hại con rồi... lần này thì mẹ ko dám thế, đành cho con uống 3 ngày vậy. Mẹ xin lỗi con thật nhiều, con nhé.
 
Ra khỏi bệnh viện, con tỉnh như sáo. Mẹ hỏi: con bị ngã ở đâu. Con bảo: TÈO ĐỨNG Ở BẾP, TÈO BẬT ĐÈN MÁY HÚT MÙI, RỒI TÈO BỊ NGÃ. Mẹ hỏi tiếp: mai con có leo lên đó chơi nữa ko? Con nói: KHÔNG. Rồi con bảo: TÈO ĐI VỀ NHÀ, CHƠI VỚI TÍ. TÈO ĂN BIM BIM. Trên đường về, con lại đòi MUA BÓNG. Gần về tới nhà, thì con ngủ, nhưng mẹ vẫn kêu bố mua cho con 1 quả bóng.
 
Xuống xe thì con tỉnh hẳn ngủ. Vào nhà, con nhìn thấy 3 gói bim bim anh Tí mua vẫn còn nguyên trên bàn (mọi ngày mà thấy my cái đồ ăn vặt này thì ko bao h anh í để yên được, sẽ xơi hết sạch luôn, vậy mà ko hiểu sao hôm qua anh í để yên được. Có phải anh đang nghĩ đến em, anh thương em ko?). Mẹ nói bố rửa tay, pha cho con bình Oresol, nhưng con đòi ăn bim bim. Anh Tí bóc, và con tham gia xơi đầy đủ 3 gói đến hết mới chịu. Con ra phòng khách, thấy quả bóng tròn con chơi hồi chiều (là bóng hơi, ko phải bóng đá), con tung lên, nó lẩy bật lên, rồi con đá, con thích chí nghịch, cười vang nhà, con kêu: TÈO GIỎI QUÁ.... TÈO GIỎI KO... Sau đó, bà lấy cháo cho con ăn nhưng con ăn có vài thìa rồi đòi ăn cơm. Con kéo tay ông, dẫn ông ra tận bếp, con chỉ: TÈO BẬT ĐÈN HÚT MÙI, RỒI TÈO NGÃ Ở CHỖ NÀY NÀY... 

Sau bữa tối, bà cho con uống thuốc rồi mẹ pha cho con bình sữa 180ml, con uống hết veo. Rồi con ngồi dậy, con chỉ vào cánh tay mẹ, con nói: TAY MẸ ĐAU. MẸ LÀM SAO THẾ??? (ko phải tay mẹ đau, mà nơi cánh tay mẹ áp vào đầu con làm cho đầu con đau, mặc dù mẹ đã cố cẩn thận, nhưng vẫn có những đụng chạm nh). Con vừa chơi vừa xem tivi cùng bà, bố mẹ và anh Tí, khoảng 15p sau con ói ra 1 ít sữa. Mẹ cho con uống chút nước cho sạch miệng thì thấy lưỡi con có 1 vết bé xíu như cái đầu tăm. Vậy là con bị răng va vào lưỡi? Con cứ đầy lưỡi qua lại. Chơi 1 lát nữa, con lại ói ra chút xíu sữa nữa.
 
Bà cho con uống hết bình Oresol khoảng 100ml, rồi 10p sau con uống hết 150ml sữa. Lúc này thuốc tê chắc đã hết tác dụng rồi, nên thỉnh thoảng con sờ lên đầu và kêu ĐAU. Mẹ rửa ít, chân tay cho con, rồi cho con đi ngủ. Mẹ thương con quá! Mẹ lo rằng: trải qua 1 buổi tối đầy biến động như thế, thế nào đêm con cũng khó ngủ, giật mình, khóc, rồi khi nằm chạm vào vết thương càng đau hơn. Vậy mà, trộm vía, đêm qua con ngủ rất ngon lành. Cảm ơn chàng trai dũng cảm của mẹ.
 
Sáng nay gần 7h30 tỉnh dậy, con vui vẻ, vết khâu khô hoàn toàn, và bsĩ dặn sáng nay đã có thể tháo băng ra và vệ sinh bằng Betadine cho con 2 lần/ngày, 4 ngày tới con sẽ ko được gội đầu. Chả hiểu chỉ khâu kiểu gì mà bsĩ nói 2 tháng mới tan hết đc.
 
Con yêu ơi, cho mẹ xin lỗi con lần nữa nhé. Nhanh khỏi để mẹ an lòng nhé con.

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

CẢI CÁCH GIÁO DỤC


Mỗi lần giảng bài cho Tí xong, bức xúc, mẹ lại nghĩ về những ngày thơ bé, khi mẹ cắp sách đến trường, vừa học vừa chơi, sao mà nhàn tênh, và học vẫn tốt. Ngày bé như con bây giờ, mẹ là người thích đọc, nên giở sách của các bác ra xem. Những môn Toán, Lý,... mẹ ko hiểu đc, nên chủ yếu là đọc các tác phẩm văn học. Mẹ vẫn nhớ như in những tác phẩm như: Quê hương (Giang Nam), Núi đôi (Vũ Cao), Nửa chừng xuân,... nghĩ là sau này lớn lên sẽ được học. Nhưng ko, chỉ những ai sinh trước năm 1975 mới được học những tác phẩm hay như thế, sau đó cải cách giáo dục, và họ thay bằng những tác phẩm khác.

Cho đến bây giờ, khi con đang học lớp 2, nghĩa là trải qua 26 năm rồi từ ngày mẹ cũng học cùng lớp như con bây giờ. Không biết đã trải qua mấy lần cải cách. Mục đích để làm gì? Hiệu quả ra sao? Ko biết các nhà giáo dục có tổng kết, đánh giá ko? Hay ng ta chỉ biết vần vò câu chữ, con số để sửa lại cả những truyện cổ tích đã truyền ngàn đời qua bao thế hệ như "Tấm Cám" vì xem ra cô Tấm có thực sự hiền lành???... và huyễn hoặc mình với cái tỷ lệ thành tích học sinh khá, giỏi, đỗ tốt nghiệp, đỗ đại học (mà đại học bây h nhiều đến ko đếm xuể, đến nỗi ko thi vẫn đỗ)... Chỉ biết mỗi lần mẹ giảng bài cho con, phải nghĩ cách làm sao nói cho con dễ hiểu nhất mà mẹ vẫn thấy có gì đó ko ổn, bức xúc trong lòng.

Ví như, ngày xưa học lớp 1, các bạn đọc thông, viết được hết các từ tiếng Việt, viết được đoạn chính tả ngắn, môn Toán thì làm được các phép tính cộng trừ trong phạm vi 100 (phép tính xuôi) là oki rồi. Nay thì sao, cũng những phép Toán như thế, người ta xoay ngang, xoay dọc, như 
20 + = 35, 30 - + 15 = 24. Tại sao ko dạy từ những cái cơ bản, từ định nghĩa, một tổng a +b = c, muốn tìm số hạng làm thế nào, mà cứ để các bé phải tính mò (học đến nửa kỳ 1 lớp 2 mới có bài này). Một bài hình học với những hình ghép lại có đến 30 hình chữ nhật, mà ko cho bọn trẻ một cái định nghĩa: thế nào gọi là hình tam giác, tứ giác, hình vuông, chữ nhật? thế nào là góc vuông? bản chất chúng khác nhau ra sao? để bọn trẻ ko xác định được một hình vuông thì có được gọi là 1 hình chữ nhật ko???, 1 hình chữ nhật có được gọi là 1 hình tứ giác ko? nên trẻ đếm đủ số hình cũng đã nhầm lẫn. Còn nhiều bài oái oăm lắm cơ, tất nhiên là mẹ giải được và giảng cho bạn hiểu, nhưng có lần ông 1 bạn học cùng lớp Tí nhờ cả SV đại học mà ko làm nổi, nhất thời mẹ quên mất rồi... Môn Toán thì mẹ nắm cũng khá vững, nên lựa lời giảng giải cho bạn hiểu còn dễ. Với môn tiếng Việt và tập làm văn thì sao nhỉ?

Ngày trước, mẹ nhớ học đến lớp 5 mới có môn tập làm văn, mà đúng là mới làm quen thì chỉ là tập thôi. Trước đó, lớp 2 hay lớp 3 có môn ngữ pháp mà nay thì ko thấy môn này đâu cả. Tại sao học ngoại ngữ, ng ta hay nói tới 4 kỹ năng: nghe-nói-đọc-viết? Một đứa trẻ khi mới chào đời, bản năng của nó đã có phản ứng nghe (trừ những bé ko may bị dị tật bẩm sinh), rồi chúng bập bẹ tập nói, đến khi nói sõi, thì chúng tập đọc, ban đầu chỉ là những chữ cái ABC, những con số đơn lẻ, rồi chúng mới học viết sau cùng. Viết là khó nhất, và đã là viết ra giấy trắng, mực đen/màu là phải viết chính xác. Bây giờ ko thấy môn ngữ pháp đâu, có ai dạy bọn trẻ thế nào là một câu văn hoàn chỉnh? chủ ngữ là gì, vị ngữ là gì, những từ loại như thế nào thì có thể làm chủ ngữ (danh từ, đại từ,..), trong câu có thể còn có những thành phần gì? (bổ ngữ, trạng ngữ,...). Có các dạng câu nào: câu hỏi, câu kể (khẳng định/phủ định), câu cảm thán, câu cầu khiến,... để đến hôm con mang về một phiếu tiếng Việt trong đó có bài: theo em, những câu nào dưới đây là câu hoàn chỉnh: 1/Trong khu rừng ấy, 2/ Bà đã ăn cơm chưa ạ? 3/ Quả xoài xanh kia, 4/ Bông hoa này đẹp quá, 5/... Bạn làm và mẹ hỏi tại sao, bạn ko giải thích được. Nếu như được học ngữ pháp, bạn sẽ dễ dàng trả lời: câu này ko hoàn chỉnh vì chỉ có trạng ngữ, câu này chỉ có chủ ngữ,... Có những bài cô yêu cầu gạch chân các từ chỉ hoạt động, trạng thái, mà ko dạy chúng về từ loại (động từ, tính từ, danh từ,...) là gì. Lại có những bài viết 1 bức thư ngắn, hay 1 tấm thiệp gửi người thân mà ko có bài nào giảng giải 1 bức thư thì gồm những phần gì, nội dung nên viết ra sao...

Không những thế, mà ngay từ cuối lớp 1, các cô đã bắt các bạn làm quen với môn tập làm văn rồi. Liệu một đứa trẻ chưa hiểu rõ thế nào là một câu văn hoàn chỉnh thì có viết chính xác được tất cả các câu, các ý mà chúng muốn diễn đạt thành lời? Vậy mà gv đã bắt chúng viết cả một đoạn văn với một vài gợi ý (kiểu dàn bài). Cái dàn bài ấy cô giáo cũng chỉ đưa ra 1, 2, 3,... gợi ý mà ko giảng giải cho các bạn nhỏ bố cục 1 bài văn dù ngắn hay dài cũng gồm 3 phần: mở bài, thân bài, kết luận (dù mỗi phần có khi chỉ 1-3 câu văn).
Một cô là bạn của mẹ có con năm nay học lớp 3 đã nói, mẹ nên hướng dẫn con làm những bài văn kiểu mẫu rồi yêu cầu con học thuộc, lần sau cô yêu cầu cứ thế mà làm? chứ để con tự nghĩ nhiều khi ngồi chán ko xong 1 bài văn???

Gần đây, mẹ đọc một số bài báo, các GS, TS nói rằng: "chúng ta đang nợ xã hội một cuộc cải cách giáo dục". Rồi... sẽ cấu trúc lại nền giáo dục với hệ phổ thông chỉ 9 năm thay vì 12 năm. Thiết nghĩ, với lượng kiến thức ko giảm đi, thậm chí các nhà nghiên cứu ngày càng nghĩ ra nhiều những bài học kiểu đánh đố mà ko dạy cho bọn trẻ cái căn bản thế này, thì ko biết trẻ nhỏ còn phải mang cái cặp nặng trên lưng và thức khuya đến mấy giờ để làm hết bài tập cho theo kịp cái sự cải cách của các vị? Hay các vị nghĩ trẻ con thời nay được ăn uống đầy đủ, dùng sữa ngoại nhiều nên thông minh hơn cha anh, ko cần dạy căn bản, trẻ vẫn hiểu, vẫn làm tốt???

Muamuaha's photo
4000
THAI DINH TUAN ANH
Cứ nhồi nhét thế này thì khổ cho bọn trẻ qua mẹ ah! Ở SG thấy các bé học lớp 1 mà về học bài đến hơn 9h tối mới xong. Cả ngày thì ở trường.Oải quá!

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Những bài học dạy con làm người.



Mặc dù không có khiếu giỏi văn chương, nhưng mẹ rất thích những bài đọc về văn học Việt Nam và những tác phẩm dịch từ văn học nước ngoài mang tính nhân văn, giáo dục cao. Mẹ đã sưu tầm được hàng trăm bài học "Dạy con làm người". Những bài học ngay từ những năm đầu tiểu học trong SGK TV cũng rất hay. Hôm qua, mẹ đọc trong phiếu bài tập Tiếng Việt (đọc hiểu, điền từ và luyện câu) của con một bài học rất hay. Đó là bài:



ĐẠI BÀNG VÀ GÀ

          Bên sườn núi có một tổ chim đại bàng với bốn quả trứng lớn. Trận động đất xảy ra làm một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một ổ gà dưới chân núi.


Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay, chú được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó là một con gà nhưng tâm hồn vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Một hôm, đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.


Ôi! - Đại bàng con kêu lên - Ước gì tôi có thể bay cao được như những con chim đó.


Bầy gà cười ầm lên: “Anh không thể bay như những con chim đó được. Anh là một con gà mà gà thì không biết bay”.


Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Nhưng mỗi lần đại bàng nói ra ước mơ của mình, bầy gà lại bảo nó là điều đó không thể xảy ra. Cuối cùng đại bàng tin lời của bầy gà. Nó không ước mơ nữa và tiếp tục sống như một con gà cho đến lúc chết.


Trong cuộc sống, nếu bạn tin mình là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường, vô vị. Vậy thì, nếu bạn mơ ước trở thành đại bàng, hãy theo đuổi ước mơ đó chứ đừng sống như một con gà.

                                                                       (Theo Hạt cát kều)


Sau khi trả lời xong các câu hỏi của bài đọc hiểu đó, cô giáo cho các bạn điền từ một đoạn văn ngắn, giống như "đại ý bài là gì?" mà ngày xưa cô giáo mẹ hay yêu cầu làm, như sau:



“Người ta ai cũng phải có ước mơ. Những ước mơ cao đẹp sẽ chắp cánh cho con người vượt qua bao ghềnh thác khó khăn, giúp con người làm nên bao điều kỳ diệu. Vì vậy, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bạn cũng không được từ bỏ mơ ước của mình.”.


♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥



Mẹ biết, sang năm nay con học hành vất vả hơn năm ngoái nhiều (mặc dù năm ngoái cũng ko nhẹ nhàng gì). Sau khi học cả ngày ở trường, mỗi tối về nhà rất nhiều bài tập. Ví dụ bài tập một buổi tối bình thường của con là: một phiếu toán khoảng 10 bài tập (có phiếu 2 trang A4 đến 16 bài liền), một phiểu TV (gồm bài đọc hiểu 5-8 câu hỏi trắc nghiệm, bài điền tư, đặt câu,..), có hôm còn thêm bài tập làm văn (viết đoạn văn ngắn kể về em và trường em, kể về cô giáo cũ, kể về ng bạn thân...). Không hiểu với quãng thời gian khoảng 3 tiếng buổi tối thì cô ước lượng thế nào mà giao cho các bạn nhiều bài tập thế???


Hôm qua cũng vậy. Mẹ hỏi hôm nay có bài tập về nhà ko? Con bảo có 2 bài thôi. Thì đây, 2 bài là một bài Tiếng Việt kín 2 trang A4 (gồm bài đọc hiểu ở trên, trả lời câu hỏi, điền từ, đặt câu) và một phiếu toán kín một trang A4 gồm 8 bài hình học (các bạn phải kẻ lại hình rồi làm vào vở). Có một bài như thế này: Hình bên có:
… hình vuông
… hình chữ nhật









Con làm xong phiếu TV, phiếu toán đến bài 7 thì đã 10h kém 15 rồi nên mẹ giục con soạn sách vở đi ngủ. Sáng nay con phải dậy sớm để làm nốt bài hình (số 8) trên đó. Con làm đúng số hình vuông, còn hình chữ nhật thì ko chính xác nên mẹ hướng dẫn và giảng giải thêm cho con. Con nói: Mẹ ơi, ở lớp có bạn làm đc 17 hình, có bạn làm tận 19 hình cơ. Hihi. Thực ra như thế vẫn chưa đủ đâu con, bài này phải có 30 hình chữ nhật đấy con ạ.


Mẹ nói với bà, để hôm nay đưa ông (giáo viên giỏi toán lâu năm) bài này xem ông làm có bị nhầm lẫn ko?


Thương con quá, nhưng ko làm đủ bài cô giao thì ko đc. Mẹ mong con học hành tập trung hơn, viết nhanh tay hơn, để có thời gian rảnh đọc thêm báo, truyện, vui chơi, đó là nguồn kiến thức giúp con làm văn tốt hơn đó. 

Muamuaha's photo
4000
THAI DINH TUAN ANH
ui! học tiểu học mà mệt quá vậy hả mẹ? Thấy trẻ con ở nước ngoai sướng quá, hok gồng mình như trẻ con xứ mình. Trẻ con mà học gần 10 h đêm mới xong thì làm sao ngủ cho đủ giấc? hix hix
Muamuaha
Ko phải chỉ nước ngoài đâu mẹ LC. Ở SG bọn trẻ cũng ko học vất vả thế, hàng ngày HS chỉ học trên lớp, tan học ko phải mang sách vở về nhà và cô giáo cũng ko giao bài tập buổi tối cho các bạn. Ko hiểu sao, ngoài này một số trường (trong đó có trường Tí) học nặng vậy đó. Haizz

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

ĐỐI THOẠI VỚI BẠN NHỎ


1/ Trên đường đi làm về, nhân tủ lạnh sắp hết cam, mẹ ghé chỗ quen mua cho bạn 5 kgs để vắt nước cho bạn uống mỗi chiều. Vừa mở cổng vào nhà, bạn nhỏ đang leo trèo cửa sổ, có mấy giọt nước long lanh trong mắt, nhưng mặt vẫn rất hớn hở:

-         MẸ VỀ RỒI!!!!
-         Làm sao mà mắt ướt thế kia? Lại đòi cái j ko đc phải ko?
-         SÁCH CỦA ÔNG... MẸ MUA J KO?
-         Mẹ mua cam để chiều Tèo uống nước. Vừa nói mẹ vừa mở cốp lấy cam ra và xách lên nhà...
-         ĐƯA TÈO CẦM CHO
-         Nặng lắm. Hai mẹ con khiêng chung. Con cầm cái túi nhỏ này (đồ ăn vặt của mẹ)
-         TÈO CẦM ĐƯỢC.
-         Không. Túi này nặng lắm. Con ko cầm đc đâu.
-         TÈO CHÓNG LỚN ĐÃ. Hihihi

2/ Bạn cứ nghịch cái khóa cửa. Nhắc nhở đưa bà cất, bạn ko chịu. Loay hoay, cái ổ khóa rơi vào chân làm xước da chân bạn, hơi chảy máu trắng một tí, chắc cũng có đau. Bạn la lên: CHẾT CHƯA… ĐAU CHƯA… CHỪA CHƯA (vừa nói vừa khóc)

3/ Bạn nghịch cái mắc áo khi bà cất quần áo vào gấp. Bà cất đi, bạn ko chịu, òa lên khóc nhè. Có những ngày bạn rung cây phơi, cả đống mắc rơi xuống, bạn nghịch chả sao. Thế mà hôm qua, bạn mang vào nhà có 1 cái để chơi mà loay hoay thế nào, đứt một tí thịt ở ngón út. Bạn lại la lên: ĐAU CHƯA… CHỪA CHƯA… Rồi bạn nói: 

-         BÀ! BÔI THUỐC.
-         Thuốc nào?
-         THUỐC CỦA TÍ (hôm trc bôi chân cho Tí)
-         Thuốc Tí hết rồi. Để lát ra Mai mua (nói dối cho qua chuyện, nhưng bạn ko để yên)
-         ĐI MUA ĐI…. ĐAU CHƯA… ĐAU CHƯA... BÔI THUỐC ĐI... BÔI ĐI...

Nghe bạn léo nhéo còn mệt hơn. Bà phải lấy thuốc ra bôi cho bạn, bạn mới yên tâm
Lát sau, mẹ dắt bạn ra đường chơi, bạn nói:

-         RA MAI MUA THUỐC ĐI
-         Thuốc ở nhà còn. Ko phải mua đâu.
-         MẸ MUA ĐI… MUA ĐI
-         Ở nhà còn thật mà. Lúc nào hết mẹ mua sau.

Nói xong, mẹ vẫn dắt bạn tiếp tục đi. Bạn hỏi:

-         THẾ GIỜ ĐI ĐÂU? (Mẹ hơi ngạc nhiên, sao bạn lại nghĩ ra đc những câu nói như ng lớn thế?)
-         Đi chơi. Xem ô tô bus kìa.
-         BUÝT ĐÂU.
-         Đấy. Kia kìa
-         MẸ ƠI! CÒN MỘT CÁI NỮA
-         Uh
-         MẸ ƠI! LẠI CÓ MỘT CÁI NỮA (chỉ chính xác otô buýt, tô khác ko chỉ đâu)
-         Uh nhỉ
-         MẸ ƠI! XE J KIA?
-         Xe chở cần cẩu đấy.
-         CẦN CẨU ĐI RỒI. CẦN CẨU VỀ ĂN CƠM RỒI… ĐI VỀ ĐI! vỀ ĂN CƠM ĐI
-         Ăn cơm rồi mà
-         CHÁN. ĐI VỀ ĐI


Muamuaha's photo
4000
  • Mayflowerminhthanh
    Nói chuyện với mấy bạn này cả ngày cũng không chán nhỉ.
     
  • domai108
    E vừa vào FB xem ảnh 2 anh e nhà tí! Nhìn tí em chẳng kém gì tí anh đâu ạ.
    E quên là hôm trước chị bảo e đổi sữa cho con. Ngày trước e vẫn dùng Dielac nhưng tình trạng cũng thế, dạo này bé không uống sữa hộp nữa mà chỉ uống sữa tươi thôi chỉ uống TH & sữa chua susu thôi chị ạ còn mọi loại khác không uống đâu. Bạn nhỏ nhà chị đang dùng sữa gì ạ? Vy nhà e thì chỉ phát triển chiều cao thôi (con vẫn cao hơn các bạn đồng lứa ở xóm). Giờ e chỉ mong con luôn khỏe & không ốm thôi chị ạ. Còn cân nặng cứ từ từ thôi vì dạo này bé ăn cũng được!
     
    • Muamuaha
      Uh! Bé ăn được là tốt rồi. Bé Huy nhà chị biếng ăn từ nhỏ, nhưng sữa thì vẫn chịu uống đều đều. Uống những loại khác chả thấy vào ng đc tí nào, nên chị chuyển qua cho bé dùng Dielac Pedia của VNM mấy tháng nay. Trộm vía, bé hợp sữa nên tăng cân tốt, tuy nhiên chiều cao ko đc tốt lắm, chỉ tb thôi (cái này từ hồi thai kỳ, bsĩ bạn chị khám cho đã théc méc là xương đùi con hơn ngắn nhưng vẫn nằm trong giới hạn bt). Hi vọng lớn lên con chăm tập thể thao sẽ cải thiện tốt hơn.
       
  • HoangDinhNguyen
    CHÚC BÉ VÀ CẢ NHÀ NHIỀU MAY MẮN VÀ LUÔN TRÀN ĐẦY NIỀM VUI.

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

MỪNG SINH NHẬT BÉ YÊU TRÒN 2 TUỔI!


Oct 28, 2012 9:58 PMPublicPageviews 19 2

 
Vậy là con trai bé bỏng của mẹ đã tròn 2 tuổi, cũng là 730 ngày con và mẹ bên nhau (chưa kể 9 tháng 13 ngày con nằm trong bụng mẹ) với biết bao cung bậc cảm xúc khi chăm sóc và nuôi dạy con khôn lớn mỗi ngày (hồi hộp, lo lắng, hạnh phúc, đau lòng khi con ốm đau, khi con còi suy dd, xót xa khi, rồi hạnh phúc hơn khi con dần lấy lại phong độ và vui biết bao với những phát ngôn ngộ nghĩnh của con). Sự xuất hiện của con trong mẹ là món quà vô cùng bất ngờ mà cuộc sống ban tặng cho mẹ, vì thực sự trước đó mẹ chưa chuẩn bị tâm lý gì hết.

Mẹ nhớ mới ngày nào thôi, mẹ hồi hộp với bao lo lắng những ngày sinh con ra, rồi con lớn khôn mỗi ngày, rồi 3 tháng liền (3-4-5) con bị viêm đường hô hấp phải dùng kháng sinh, tiếp đến là lười ăn, suy dinh dưỡng kéo dài mặc dù khi chào đời con là một em bé trắng trẻo, rất bụ bẫm và đáng yêu, làm mẹ vô cùng đau lòng. Mọi lo lắng của mẹ mỗi ngày hết thảy đều dồn cho con. Mẹ xót xa, mẹ thương con vô ngần. Tuy con còi nhưng con rất nhanh nhẹn. Qua SN 1 tuổi là con biết đi liền. Mẹ tham khảo, tìm hiểu qua bạn bè, qua sách báo rất nhiều mà ko cải thiện được tình trạng còi triền miên của con, làm mẹ khổ tâm lắm. Mỗi bữa con ăn ngon lành, ko nôn trớ, ngủ yên giấc là mẹ vui như có ai tặng cho mẹ một món quà. Mẹ rất chăm chú, thay đổi các món ăn cho con mà tình hình ko cải thiện được mấy. Mẹ nghĩ, lứa tuổi còn nhỏ thì sữa vẫn là thức ăn rất quan trọng. Mặc dù lượng sữa con uống mỗi ngày cũng kha khá (~ 1lít đến >1lít) nhưng tại sao ko vào ng đc chút nào. Mẹ buồn lòng lắm. Mẹ mua váng sữa, con đã chịu măm khi con ngoài 18 tháng, rồi mẹ lại đổi sang sữa cho trẻ biếng ăn, và trộm vía, con hợp, con thích nghi tốt. Từ tháng thứ 19 đến nay con mới phát triển ổn định. Nhiều ng nhìn con, cứ khen mẹ khéo nuôi con. Thực ra, cả 2 đứa ko dễ nết ăn uống đến như vậy. Mẹ phải rất kiên nhẫn khi tập cho con bú bình, phải rất thận trọng sau mỗi bữa ăn tránh cho con ko bị nôn trớ, phải cẩn thận khi con ngủ ko bị nóng hay lạnh, khi thức chơi ko bị mồ hôi nhiều dễ cảm. Đến bữa, nếu con chưa ăn no hoặc vừa bị trớ thì mẹ phải cho con ăn lại bằng được rồi mới yên tâm ăn bữa cơm của mẹ sau. Qua mấy tháng đầu con ốm, những ngày tháng sau đó, mẹ rất cẩn thận giữ gìn, chăm sóc sức khỏe cho con. Mẹ tự học đc cách bình tĩnh khi con bệnh, để xử lý đúng cách và trộm vía con ít phải dùng thuốc tây, do mẹ giữ gìn hơn.

Mới đầu tháng, chứ đâu xa, tự dưng con bị ông Tào Tháo ghé thăm mà ko rõ ng nhân. Ngày đầu thì đi 5-7 chuyến. Ngày thứ 2 con đi đâu đó ~ 20 bận. Mẹ cũng sốt ruột, cũng lo lắng lắm chứ. Ông ra góc hồ, kiếm ít lá cây con khỉ về nói mẹ giã lấy nước cho con uống. Mẹ còn chưa làm ngay, nên bị ông bà mắng cho 1 trận. Ông nói: cứu bệnh như cứu hỏa. Cái lá này rất tốt. Trc đây, ông đã từng chữa cho gà, cho lợn rất hiệu quả. Hihi… Sang ngày thứ 3, mẹ đi làm 1 lát, alo về, bà nói con vừa đi chuyến thứ 2. Mẹ search một số thông tin về lá cây con khỉ, và quyết định cho con dùng thử. Mẹ nói bà lấy 7 lá, giã rồi vắt lấy nước cốt, cho 1-2 hạt muối vào rồi con con uống. Trộm vía, con uống lúc 9h thì đến tận chiều mới đi 1 chuyến nữa. Lại giã thêm lần nữa cho con uống. Hôm sau thì con chỉ đi 1 bận lúc sáng sớm. Chiều tối, mẹ nghĩ con đỡ rồi. Con đòi, và mẹ cho con uống sữa chua nước. Ai dè, chắc ruột chưa ổn định, nên sau đó con đi liền 3 chuyến. Vậy là con phải uống thêm 2 ngày cái lá cây con khỉ nữa, 3 lần/ngày, cộng với bù nước bằng Oresol. Sau gần 1 tuần thì mọi chuyện yên ổn, và chắc con sút ~ 1kgs. Nhưng, may mắn thay, sau đó con ăn uống ổn định trở lại và cũng sớm lấy lại phong độ.

2 tuổi rồi, con dù không cao như anh Tí, to thì chắc cũng tương đương (trộm vía con), nhưng vẫn còn 4 bạn răng hàm nữa vẫn chưa chịu mọc. Riêng khoản nói năng thì con hơn anh rất nhiều, đối đáp ra trò.

Một buổi tối mẹ đi làm về, bà kể, buổi chiều ngồi chơi cùng bà, tự nhiên con nói: BÀ ƠI! ĐẸP CHAI! Bà tròn mắt ngạc nhiên, hỏi, ai đẹp trai. Con nói: TÈO! Bà hỏi: Ai bảo Tèo đẹp trai? Con trả lời: HỌ NÓI. Bà lại hỏi: Thế Tèo có đẹp trai thật ko? Con nói: ĐẸP. Bà lại tiếp: Họ khen đẹp trai, Tèo có thích ko? Con nói: THÍCH. Haizz. Bệnh ngôi sao rùi đây. Chẳng là trong khu ai nhìn bạn cũng lại gần trêu bạn, thơm bạn 1 cái, bạn tít mắt cười, rồi mọi ng lại khen: Ôi! Thằng này đẹp trai quá. Có một bà chắc quê gốc miền trung giọng chọ chẹ, cứ nhìn thấy con là lại đến gần cù vào người cho cười, mà thực ra ko cần cù thì con cũng cười. Lần nào bà cũng nói: Đẹp trai nhất khu/ Đẹp trai nhất phố/ Đẹp trai nhất xóm rồi. Có bác cứ gặp con, dù đang định đi đâu, cũng phải chạy lại thơm 1 cái, rồi: chị thèm 1 thằng như này quá em ạ, sao nó có nước da tuyệt vời thế nhỉ? (mẹ thì chỉ thấy da mặt con hồng hào, trắng trẻo, chứ chân tây cũng bt thôi mà). Ôi! 10 người gặp con đều khen con cả. Mẹ nghe thế, cũng sướng âm ỉ trong lòng. Mẹ nói bà ngoại: con nhìn thì thấy nó cũng bình thường, chỉ hay cười, duyên duyên, đáng yêu thôi, làm j mà đẹp trai lắm đến nỗi ai cũng khen. Bà nói: bà bế đi chơi cũng thế, ai cũng khen, rồi có ng lại bảo, thằng này đẹp trai quá, lớn lên con gái theo ầm ầm thì mệt…

Con thuộc lời bài hát, bài thơ khá nhanh, nhưng ko bao h chịu đọc nguyên câu (mặc dù con có thể nói câu dài 7-8 từ liền. Mẹ và con cùng hát thế này:

Kìa chú là chú … ẾCH CON ĐÂU RỒI?
Có hai là hai MẮT TRÒN
Chú ngồi học bài MỘT MÌNH
Bên  hố sâu kề VƯỜN XOAN
Bao nhiêu chú… CHIM NON ĐÂU RỒI?
Cùng bao cô cá… RÔ DON ĐÂU RỒI?
Tung tăng chiếc VÂY SON
Nhịp theo trống ếch VANG DỒN

Kìa chú là chú ẾCH CON ĐÂU RỒI?
Bé ngoan là ngoan NHẤT NHÀ
Chú học thuộc bài XONG RỒI
Chú hát vui cùng HỌA MI ĐÂU RỒI?
Bao nhiêu chú CHIM RI ĐÂU RỒI?
Cùng bao cô cá RÔ PHI ĐÂU RỒI?
Nghe tiếng hát MÊ LY
Cùng vui thích chí CƯỜI KHÌ (và nhe răng cười khoái chí)

Cả bài thơ “Cái trống trường em” ở sách TV2 của anh Tí con cũng thuộc, thích nhất là khổ thơ cuối:

Kìa trống ĐANG GỌI
TÙNG! TÙNG! TÙNG! TÙNG!
VÀO NĂM HỌC MỚI
Giọng vang TƯNG BỪNG

Bố bế con ra ngoài chơi. Bác Dũng bảo, đứng xuống mà đi, ko bế thế, con đáp lại: DÉP Ở NHÀ RỒI! (ý là con ko có dép, ko đứng xuống đi chân đất đc ấy).

Cứ mỗi lần uống hết bình sữa là con kêu: BÀ ƠI! CỐC NƯỚC CÁI NÀO! (để con tráng miệng nước trắng cho sạch đó). Mẹ và con chơi trong nhà để mẹ hướng dẫn anh Tí học bài, bà đang nấu cháo cho con ngoài bếp. Thỉnh thoảng con nhớ ra, lại gọi với ra bếp: BÀ ƠI! NHANH LÊN, BẾ TÈO TÍ NÀO!

Bố vào SG thăm bác Hào gần 2 tuần rồi chưa ra, nhưng con vẫn nhớ. Thỉnh thoảng con lại kêu mẹ: MẸ ALÔ BỐ, ĐI VỀ ĐI.

Buổi tối, ảnh hưởng mưa bão, mất điện mấy lần, mẹ ngâm chậu quần áo dưới nhà. Bà châm ngọn nến mới lên trên ngọn nến cũ đã cháy sắp hết. Mẹ lên nhà, thấy nến bị nghiêng, sắp đổ. Anh Tí đang đứng gần ngó nghiêng. Mẹ bảo: Sao để nến nghiêng thế này. Con ghé sát mẹ nói: MẸ ƠI! MẸ DỰNG (NẾN) THẲNG LÊN ĐI.

Càng ngày con càng nói những câu dài hơn và rất ý nghĩa, trả lời đâu ra đấy. Mỗi lần nghe con nói 1 câu mới, mẹ vui lắm, nhưng mẹ ko note ngay nên nhất thời ko nhớ lại đc. Mẹ xin lỗi nhé, con trai.

Bằng tuổi con rất nhiều bạn đã đến trường. Mẹ sẽ cố nhờ bà ngoại giúp một thời gian nữa, mẹ ko muốn cho con đến lớp sớm. Mẹ rất sợ con đi lớp sớm như anh Tí sẽ hay bệnh. Nếu ko có j thay đổi, thì chắc chắn phải qua 2.5 tuổi mẹ mới tính chuyện cho con đi lớp.

Tuổi mới đến rồi! Mẹ chúc con yêu luôn khỏe mạnh, ngoan ngoãn và lớn khôn hơn mỗi ngày qua từng trò nghịch ngợm và những phát ngôn đầy ngộ nghĩnh. Mong con luôn nhận được những niềm vui và hạnh phúc khi sống trong tình yêu thương của những người xung quanh.


Mẹ yêu con rất nhiều!

Muamuaha's photo
4000
  • domai108
    Nhanh quá nhỉ, thế là con trai đã tròn 2 tuổi rồi. Tại cô về quê nên hôm nay mới vào chúc mừng con được. Những lời cô muốn chúc thì mẹ đã nói ra hết rồi! Chúc con luôn HP & lớn khôn hơn trong vòng tay yêu thương của gđ nhé chú hổ con đáng iu!
     
    • Muamuaha
      Con cảm ơn cô Mai thật nhiều. Cũng sắp sinh nhật bé Vy rồi đấy nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật!
       
  • THAI DINH TUAN ANH
    Chúc mừng sinh nhật bạn nha!
    Luca cũng vừa bị anh tào ảnh thăm 4 ngày í, LC còn đi hơ 20 chuyến trong ngày đầu tiên.Nhưng được cái ảnh chịu hút sữa không đường. Hộp sữa vừa dứt là đến cái bô, rẹt rẹt miết thôi. Và thiệt hại là mất đi 0.5 kg:)) LC nói không với oresol nên được bù nước bằng sữa tươi, nước dừa. Nhưng mấy ngày đó mẹ cũng căng thẳng lắm luôn á:)
     
    • Muamuaha
      Chia sẻ cùng mẹ LC nhé. Tèo bị đi bị lại cũng phải 5-6 ngày mới dứt hẳn, nhưng mẹ tuyệt nhiên nói ko với thuốc tây mặc dù trong lòng nóng ruột lắm, chỉ dùng mỗi Oresol (trộm vía, bạn rất hợp tác với các loại nước). Nói thực, mẹ Tèo học đc sự bình tĩnh, tính kiên nhẫn rất nhiều từ khi thăm blog mẹ viết cho LC đấy. Tks mẹ LC nha.

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Viết cho anh!


19h56' ngày 16/10/12, nhận cuộc đt của chị nói em thông báo cho bố Tí và anh H ngay rằng anh H đang cấp cứu ở bv, bsĩ nói ko qua được đêm nay. Em bất ngờ và ko tin, hỏi chị làm sao mà đến nông nỗi thế? Chị nói, bây h chị chỉ có thể nói thế thôi rồi dập máy luôn. Hai vc em gọi lại mấy lần ko được. Em cứ nghĩ, chắc chị quá lo cho anh như mọi lần và đang cuống nên mới nói thế. Ai ngờ, mỗi lúcngày sau lại nghe tình trạng của anh đang xấu đi...
Mới chưa đầy 8 năm từ ngày em bước vào đại gia đình mình, nhưng vì điều kiện xa xôi, nên số lần anh em gặp nhau rất ít. Từ ngày gắn bó cuộc đời mình với bố Tí, em rất ngưỡng mộ anh, khâm phục nghị lực của chị, đã quán xuyến gia đình, lo cho anh và cho hai bé. Tại sao ông bà ăn ở hiền lành, cả đời lo cho gia đình con cái mà sớm phải bỏ con cháu ra đi? Tại sao những người chịu thương chịu khó, hi sinh tất cả vì gia đình như chị mà trời không thương xót??? Chị cũng biết bệnh của anh từ lâu rồi, mỗi lần đưa anh đi khám, chị lại đau cắt lòng. Nhiều lần, chị tâm sự, chỉ mong trời thương, giữ anh ở lại cho bọn nhỏ, còn mọi việc gia đình chị sẽ lo hết. Em hiểu lòng chị bấy lâu nay luôn bất an, sợ một ngày nào đó, cái điều xấu nhất sẽ xảy đến với anh...
Sáng nay Hiếu và anh Hiến sẽ bay vô trong đó. Đêm qua em không tài nào ngủ được, em đã khóc, đã suy nghĩ thật nhiều... Mỗi lần nghe tin người thân lâm bệnh trọng mà em đau như xé từng khúc ruột. Em thương anh một thì thương chị và hai bé gấp mấy lần. Nhà chồng 4 anh em trai thì chỉ mình anh lập nghiệp trong đó, ko người thân thích. Em muốn vào mà bố Tí ko cho, nói ở nhà ai lo cho 2 đứa? ông ngoại thì đau yếu, bà ngoại một mình ko lo nổi cho 3 người... Giá như anh chị ở gần, em chỉ muốn chạy lại ôm chị một cái thật chặt... Em muốn nắm lấy bàn tay anh để nói với anh rằng: Anh ơi! Hãy vì chị, hãy vì hai đứa con thơ và vì đại gia đình mình mà cố gắng lên anh nhé. Bố mẹ đã sớm bỏ chúng ta mà về với tiên tổ rồi... Đau lòng chị và đau lòng chúng em lắm, anh ơi!!!
Ở ngoài này, lòng em như lửa đốt. Bố Tí mấy ngày qua cứ nghe thấy chuông điện thoại lại giật thót mình. Em chẳng thể làm gì lúc này được. Chỉ biết cầu mong các cụ, ông bà dưới suối vàng linh thiêng phù hộ cho anh vượt lên bệnh tật để sớm bình phục.

Cầu mong mọi điều tốt đẹp nhất cho anh. 

Muamuaha's photo
4000
  • Muamuaha
    Tính đến tối qua là tròn 5 ngày từ hôm anh nhập viện. Ngày nào em cũng đt vô chỉ để biết tình hình anh thế nào, nhưng lần nào gọi cho chị cũng ko đc, chị ko nghe máy. 6pm tối qua đt cho chị, chị nói đang ở trg phòng bệnh lát gọi lại. Lát sau gọi thì chị ko nghe máy nên em alo vào máy bố Tí. Bố Tí nói anh đỡ hơn rồi, đã cầm máu đc, hôm qua ko còn chảy máu nữa, anh đã đi đc sp màu vàng rồi. Anh vẫn nằm HSCC, chưa ăn thức ăn đc mà chỉ dùng Ensure bằng ống xông, và truyền đạm albumin. Cầu mong anh sớm bình phục để trở về với cả nhà.
     
    • THAI DINH TUAN ANH
      hix, chưa biết bệnh gì nhưng thấy đạm albumin thì mình biết dính dáng đến gan. Và nhà mình tiễn đưa 2 người thân yêu vì căn bệnh quái ác này:(( Cả 2 xuất huyết bao tử 3 lần và giã biệt người thân. Đọc xng và nỗi đau ùa về:((
  • HoangDinhNguyen
    QUA NHÀ CHÚC BẠN KHỎE, TRẺ ĐẸP MÃI NHÂN NGÀY 20-10.
     
    • Muamuaha
      Cháu cảm ơn chú nhiều ạ.